Tôi 27 tuổi,ồngđậpđồdùchỉmâuthuẫnnhỏvớivợxem trực tiếp chồng 30 tuổi, kết hôn được ba năm và có cậu con trai ba tuổi. Cuộc sống vợ chồng tôi bình lặng trôi qua, chồng đi làm cách nhà 70 km, hai tuần về một lần. Làm được bao nhiêu tiền, anh chỉ giữ lại một ít để chi tiêu, còn lại đưa cho tôi làm quỹ tiết kiệm chung cho hai vợ chồng. Chồng đi làm về cũng phụ tôi làm việc nhà, chơi với con. Các việc khác về đối nội, đối ngoại, nhà cửa..., anh đều tôn trọng và hỏi ý kiến tôi. Hồi trước hai vợ chồng có đôi chút quan điểm trái ngược, chẳng hạn như tôi chờ anh về để cùng đưa con đi chơi. Anh lại có quan điểm thứ bảy con nghỉ học, anh đã chăm con rồi vì tôi vẫn phải đi làm; còn ngày chủ nhật anh muốn được nghỉ ngơi, kiểu anh sẽ ngủ dậy trễ và xem điện thoại, không muốn đi chơi.
Tôi thích mỗi ngày sẽ được chia sẻ với chồng các chuyện trong ngày, còn chồng không có nhu cầu. Dần dần, tôi học được cách hai mẹ con tự chơi với nhau, không cần anh phải nói chuyện với mình, chỉ cần gọi video cho con xong là hai mẹ con chơi, tôi cũng đọc sách hoặc mẹ con lại đi dạo. Tuy nhiên, có một việc làm tôi lấn cấn, đó là anh cực kỳ nóng tính. Chỉ cần có một tranh cãi nhỏ mà trong người sẵn bực bội là anh sẵn sàng chửi tục với tôi, rồi ném đồ hay đập tay vào tường, kiểu không kiểm soát được cảm xúc. Trong ba năm, có tầm năm lần chồng bộc lộ cảm xúc như vậy. Còn lại, khi giận anh thường không nói chuyện, lầm lì, dần dần tôi cũng chán, mặc kệ hoặc nhịn cho qua.
Gần đây nhất, tôi dỗi vì việc chồng đã hứa chủ nhật cả nhà đi chơi, khi tôi giục, anh lại không muốn nên chửi tục, nói to tiếng, đá hư một cái quạt. Việc này làm tôi rất hoảng sợ. Sau đó anh xin lỗi. Tôi cũng thừa nhận mình lèm nhèm, tự nhủ sau này sẽ ít nói hơn, nhưng mỗi khi nghĩ lại tôi vẫn khiếp sợ. Tôi sợ giờ mình chỉ có một con, còn đi làm được nên ly hôn không sao, khi có thêm con nữa hoặc tôi già đi, phụ thuộc chồng nhiều hơn (chồng có lương hưu), chỉ vì mâu thuẫn nhỏ mà anh thế này thì tôi thật không chịu được, sợ hãi.
Công việc tôi cũng có lúc mệt mỏi vì làm bên khối vận hành, sản xuất, không thể khi nào cũng nuông theo ý anh được. Rồi đến lúc nào đó tôi sẽ không muốn sửa chữa hôn nhân, cũng như không muốn yêu anh nhiều nữa vì sợ. Tôi nên ly hôn hay cứ sống như vậy, không phụ thuộc vào chồng nữa, coi anh là người bạn cùng nuôi con? Nếu sống như vậy có lãng phí tuổi trẻ không? Nếu chỉ có một con với công việc hiện tại, hai mẹ con cũng sống được, tôi thì nghĩ nếu mình hạnh phúc con mới hạnh phúc nên không nghĩ là vì con mà nhịn.
Hồng Ngọc
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc